Sóng dồn vỗ ngực hồi chuông rung từng nốt nhớ chiều buông nắng vàng dòng thương Thạch Hãn hòa tan về đây cửa Việt mơ màng... bóng ai. Sóng dồn vỗ ngực xuân khai bao lời đối diện trùng khơi... nhớ về con còng thuở nhỏ đê mê hạt tình - muối mặn gắn thề... gừng duyên. Sóng xuân dồn phím một miền đất trời Quảng Trị thuyền quyên mắt nhìn tại xuân hay tại lòng mình? trăm con sóng vỗ đa tình... triều lên.
bốn mươi năm cày bừa chưa rỗi vụ miếng đất cằn còn nợ lắm mồ hôi những mẩy gieo lo vàng không chắc hạt rúm chân bùn hạ rám sạm đôi tay ngày vốc cuốc bấm sâu thời cuộc đêm nhai cơm chưa thư thả bao giờ lời sương muối chát lòng vương bông trỗ ngậm phèn chua bao vấn gạn mất còn hồi giáp hạt thương mùa chưa đắp đổi buổi xong màng tót rạ thấm hồn rơm xiết tay gió neo hương đồng cỏ dại chạm chai chiu phân thuốc mấy rầy rà bao phay lật tìm xuân thì tái tạo cánh đồng tôi... quay quật cuộc vuông tròn.
đường lên ngược dốc nhìn mây đường xuống dốc ngược nhìn cây... nhớ người ta gùi một nửa không phai em gùi một nửa ta hoài... về đâu? nhô lên bên dốc ngày sau bình minh ý tưởng sắc màu lân tinh trộn đều xanh - đỏ nhớ - quên nên thu rưng rức bên thềm bâng khuâng đường lên ngược dốc... nhà rông đường xuống dốc ngược nhà không thấy người rượu ngâm lâu tháng ai mời (!?) cong niềm thương nhớ tiếng nai... đạp mùa.