BÀI THƠ TÌNH TRÊN CÁNH ĐỒNG TÔI - Đặng Văn Sử


em đã bày biện gì

       trên cánh đồng tôi

               ngàn năm vẫn lúa!

lúa xuân thì

lúa mơn non màu con gái

lúa ươm đòng, lúa lại trổ bông.

 

trổ vào tôi vạn nhành thương nhớ

phía oằn vai đê chiều nặng gánh

phía bùn lầy lấm lội lùa áo tơi

phía mồ hôi tưới xuống đường cày...

 

đường cày trong tim đã lật lại: vòng trôn xao xuyến

xới trong tận cùng thăm thẳm lịch sử vùi lấp

mở những lời ca dao chạy xuyên thế kỷ

quật khai trong thớ đất bùn từng vi lượng dưỡng sinh... 

 

trong vi mô - giọt sương, có đại diện đại dương?

như chiếc cầu tre em còn nhớ lần qua lắt lẻo

ta về, biết thêm đường đời khổ ải!

vuông bờ là những ngả đường, tham số... vu qui!

 

em đã thôi bày biện

      lúa qua xuân thì

             lúa ươm đòng... thiếu phụ

trăng quê vẫn vàng không ai tát

vẳng về những gầm ghiết máy móc lên ngôi

và khói miết dậy thì bay... về trời.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét