ẤM MÔI GỌI THIÊN THẦN - Đặng Văn Sử


anh không biết hoặc có thể là anh giả vờ không biết

thậm chí cũng không biết thật

thiên thần là gì - ngoài tầm với xa xôi

ngoài biên thùy tri giác

ở ngoài biên cương tâm hồn

và cả con tim anh trườn về đường tiệm cận

thiên thần vẫn ở rất xa từ ngọn nguồn, xa từ biển đảo...

 

xa từ không gian cả không gian

như ly cà phê sáng nay âm thầm giỏ giọt

một góc quán buồn không tên

rồi bao nhiêu lần lặp lại ý tưởng thiên thần là em

là em trong lịm lòng thương mến

trong quay quắt cuộc tìm


cả cuộc đuổi bắt âm thầm vô vọng chạm miền vô thức

em hiện về giữa chính đông và vớt giấc mơ trôi sông

giấc mơ lạnh lùng, giấc mơ tháng mười hai gào qua màng sương

trên chuyến tàu chạy vào thành phố

gọi mặt trời bật lên tia nắng

chảy vào tin yêu

ấm môi ôi, thiên thần nhớ - quên!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét