CHIỀU XUÂN - Đặng Văn Sử

chiều xuân mượn Huế vẽ sông

bỗng thơm từ thuở Hương lòng có đôi

ta ngồi vẽ chiếc nón trôi

ai người níu với

một người... không duyên!

 

chiều xuân mượn Huế mà nghiêng

tóc ai thả duỗi... tôi liên tưởng nàng

đóa xuân

công hưởng nắng vàng

cùng nghiêng nỗi nhớ

ruộng gan rối bời.

 

chiều xuân mượn Huế gửi lời

phía ca từ Trịnh

phía trời thiên thai

câu thơ chiều gọi Huế ơi

vi vu

mặc định một thời...

tình yêu.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét