BÀN TAY VỐC NẮNG - Đặng Văn Sử

 bàn tay

chín nhớ, mười thương

bàn tay vốc nắng bên đường trao ai?

 

nắng thơm

như thể hoa nhài

soạn tơ mà vướng, đan cài... nợ duyên.

 

nắng hồng

đôi má thuyền quyên

rực lòng quân tử một miền khát khao.

 

ai người

kéo nắng lên cao

hôn tình phượng rực, ve chào... biệt nhau. 

 

xanh xanh

là phận cau trầu

đỏ đỏ là sự tim nhầu... cõi tim.

 

thì nắng

giờ xa xôi tìm

ngoài bàn tay với... im lìm gọi tên.

 

bỗng mưa

xóa vạt nắng têm

chút cầu vồng lóe bên thềm... nặng thương.

 

nắng xưa

đã hóa vô thường

đã ngàn năm trọ... góc vườn... riêng ai.


👌

Đăng nhận xét

0 Nhận xét